Dòng tâm sự viết bằng thơ về tình yêu hay nhất đầy cảm xúc của tác giả Lưu Văn Mạnh, hy vọng là mọi người sẽ thích đọc các bài thơ dưới đây của tác giả.
CẦU
Nếu như có một lời cầu
Tôi đây xin hứa sẽ cầu cho em
Cầu em vui Sướng đủ điều
Nụ cười tươi tắn dáng người xinh xinh
Nếu như lỡ có chuyện buồn
Mong em hãy để ưu phiền qua mau
Em ơi liệu có bao giờ
Để anh chia sẻ vui buồn cùng em
Cảm Xúc
Tôi ngẫm nghĩ bao dòng cảm xúc
Yêu nọ gét kia hậm hực lòng
Luyến tiếc thay những ngày tháng cũ
Say sưa gối đầu bên cửa sổ
Đắm mình vào với cả vầng trăng
Vô duyên chưa đươc thổ lộ gì
Bờ kia sao nỡ ngăn cách trở
Bến hãy đơi thuyền tại nơi đây
GIÁ BĂNG
Gió bắc đầu đông xe lạnh giá
Con tim buốt lạnh bởi vì đâu
Lòng ta bỗng thấy buồn nao nao
Khi thấy thiếu người trong mộng tưởng
Trước khi yêu ta vẫn tưởng rằng
Ái tình sưởi ấm mọi giá băng
Nhưng ảo tưởng vẫn là vô vọng
Tim ta vẫn hằn nỗi khổ đau
Mùa Thu
Thu về non nước vẫn xanh tươi
Uyên ương đôi lứa cung sông nhị
Ngắm cảnh tây hồ đón gió đông
Thủ đô ôm ấp lòng e thẹn
Núi tản làm duyên uốn sông đà
Bơ vơ tam đảo duyên chưa có
Sông nhị núi nùng duyên đôi lứa
Núi đâu có thấp phải nên đôi
Mùa Thu Buồn
Thu về cảnh sắc lá vàng rơi
Ngắm cảnh trời mây tìm đôi bạn
Cảnh người vắng bóng sao vui được
Uyên ương không thành thấy buồn ghê
CẦU VỒNG
Nắng mưa xen lẫn đợi chờ
Cầu vồng nhiều sắc bắt đầu hiện ra
Bao nhiêu ấp ủ lâu nay
Hiện ra trước măt soi hình ngẩn ngơ
Thẫn thờ đi giữa trời mưa
Lặng thầm tiếp bước hoang mang tháng ngày
Mưa thì đã dứt từ lâu
Xa em anh thấy cầu vồng còn đâu
TRANH
Non xanh nước biếc kiếm tìm mãi
Bức tranh đẹp tuyệt chẳng phai màu
Cũng như mối tình chàng thi sĩ
Chỉ biết làm thơ chẳng biết gì
Chẳng biết làm sao để gặp nàng
Ngóng chờ suốt kiếp tâm hồn héo
Bức tranh vẫn đẹp chẳng phai mờ
Thi sĩ cũng sẽ vẫn làm thơ
Chiều Buồn
Nghĩ cảnh chiều hôm buồn rười rượi
Nỗi buôn tâm tư dày vò mãi
Cảm nhận tình yêu qua kẽ mắt
Đã biết lòng tôi như vậy đó
Mà sao em nỡ dẫn lên buồn
Nhưng lại cho ta màu sáng nhạt
Tia sáng mong manh em dành cho
Bóng đêm lan tỏa ánh sáng tắt
NƯỚC
Giọt nước thuần khiết nay mất trong
Giờ này em chẳng thể cùng anh
Đi trên chặng đường còn dang dở
Nước mắt đã đục chẳng ra nguồn
Ta cố nhắm mắt đành cho qua
Nghĩ như mọi chuyện chẳng có gì
Chỉ là một chút tình xao xuyến
Nước đã đục rồi thuần khiết sao
Mất
Mưa dầm rề cuốn trôi bao hi vọng
Niềm vui rập tắt chẳng còn gì
Vì hồi đó đặt quá nhiều hi vọng
Tưởng rằng đã nắm được trong tay
Song cuộc đời tàn nhẫn quá đi thôi
Hi vọng bao nhiêu thất vọng bấy nhiêu
Tôi đã biết chẳng thể vẹn toàn
Ta mất hết ta chẳng còn gì
TÌNH ĐẦU
Măc dù đã biết trong tình yêu
Nỗi buồn hưu quạnh luôn hiện về
Tôi vẫn cứ dại khờ theo đuổi
Đã bao lần gen tuông ngu suẩn
Dù đã biết chẳng phải của mình
Chẳng hiểu sao tôi cứ tin rằng
Tình chúng ta chẳng thể chia lìa
Tự lừa mình để bào chữa cho nàng
Khi tôi nhìn em em nhìn tôi
Ta cứ tưởng tình yêu sắp đến
Nhưng đợi hoài chẳng thấy tình đâu
Mắt cứ trông nhau tim thổn thức
Nhưng chỉ là truyện một con tim
Nửa bên kia thì giả dối lại sao
Đôi mắt sắc nhọn xé lòng ta
Tôi cam tâm chịu một nhát đâm
Nhưng phải là một nhát thật đau
Để một lần chỉ là duy nhất
Được nếm vị đắng trong tình yêu
Nhớ mãi nỗi buồn mối tình đầu
Cô Đơn
Cuộc dời ta trải qua bao gian khó
Chẳng bao giờ có một ngày yên ổn
Như chuyện tình yêu chẳng ngọt bao giờ
Lúc mới ta còn tưởng sẽ khác
Trong bóng tối tôi lặng thầm tưởng nhớ
Tôi yêu nàng nhưng nàng chẳng hiểu đâu
Mọi lời trong tôi như muốn vỡ òa
Nhưng chẳng thể nói ra lúc bấy giờ
Ta đã hiểu mình sẽ phải làm gì
Với tôi giờ còn lại con đường duy nhất
Con đường dài chẳng thấy bóng người qua
Cô đơn một mình mơ tới tương lai
Nỗi Nhớ
Lâu lắm rồi ta chưa gặp nhau
Chẳng bao giờ anh thôi nhớ em
Tim anh hằn lên hình bóng em
Lòng trống rỗng khi thấy thiếu người
Mặt trời le lói đang rực hồng
Máu trong tôi sôi sục nỗi nhớ
Chẳng thể nào tôi quên được nàng
Hình bóng em xuất hiện cả trong mơ
Đêm Buồn
Đêm buồn nghe tiếng gió hiu hiu
Một mình cô quạnh giữa khoảng không
Lại nhớ hương xưa nhành hoa đẹp
Một mình mộng tưởng vờ âu yếm
Cho dù hương vị hoa chẳng có
Chỉ ta còn nhớ vị hương xưa
Chẳng hiểu nhành hoa ai đã hái
Giờ ta chỉ có thân một mình
RẢI RÁC TÂM TRẠNG
Yêu thật nhiều có vô ích chăng
Chẳng biết nên xa hay lại gần
Yêu sâu xắc tình ta thêm đậm
Nếu anh chót yêu em nghĩ sao
Hôm nay cuộc sống như bao ngày
Chỉ một người buồn nhiều tâm trạng
Đành nuốt phiền muộn vào trong lòng
Đi tới tương lai không biết trước
Mùa đông buồn khổ quá đi thôi
Tôi lại nghĩ về một bóng hình
Hình dung ra những luồng ấm áp
Nhưng mùa đông chẳng ấm bao giờ
Tương lai
Ta hôm nay ngày của bây giờ
Nghìn sự phiền muộn đồn lên thân thể
Nhưng hãy để đau khổ qua nhanh tróng
Những ngày sau sẽ có bóng hoàng hôn
Tôi ngày mai ngày tháng của sau này
Dù chẳng ai đoán trước được tương lai
Tôi vẫn tin cuộc đời còn lóe sáng
Để đôi ta hạnh phúc đến mai sau
Hồng Giang
Rập rờn cánh vỗng đu đưa
Ngọn tre lả lướt đợi đàn cò bay
Bãi ngô xanh biếc bên bờ
Biển đông ba lạc đôi ta hẹn hò
Vân nam dòng suối mát trong
đung đưa dòng nước đã về với ta
Sông hồng một dải lụa đào
Phù xa bồi đắp bên bờ xanh tươi
Gió dưa hương lúa ngạt ngào
Cho bao đầm ấm nhà nhà yên vui
Mối tình muôn thủa bao năm
Sánh cùng sông nhị núi nùng lứa duyên
CẦU
Nếu như có một lời cầu
Tôi đây xin hứa sẽ cầu cho em
Cầu em vui Sướng đủ điều
Nụ cười tươi tắn dáng người xinh xinh
Nếu như lỡ có chuyện buồn
Mong em hãy để ưu phiền qua mau
Em ơi liệu có bao giờ
Để anh chia sẻ vui buồn cùng em
Cảm Xúc
Tôi ngẫm nghĩ bao dòng cảm xúc
Yêu nọ gét kia hậm hực lòng
Luyến tiếc thay những ngày tháng cũ
Say sưa gối đầu bên cửa sổ
Đắm mình vào với cả vầng trăng
Vô duyên chưa đươc thổ lộ gì
Bờ kia sao nỡ ngăn cách trở
Bến hãy đơi thuyền tại nơi đây
GIÁ BĂNG
Gió bắc đầu đông xe lạnh giá
Con tim buốt lạnh bởi vì đâu
Lòng ta bỗng thấy buồn nao nao
Khi thấy thiếu người trong mộng tưởng
Trước khi yêu ta vẫn tưởng rằng
Ái tình sưởi ấm mọi giá băng
Nhưng ảo tưởng vẫn là vô vọng
Tim ta vẫn hằn nỗi khổ đau
Mùa Thu
Thu về non nước vẫn xanh tươi
Uyên ương đôi lứa cung sông nhị
Ngắm cảnh tây hồ đón gió đông
Thủ đô ôm ấp lòng e thẹn
Núi tản làm duyên uốn sông đà
Bơ vơ tam đảo duyên chưa có
Sông nhị núi nùng duyên đôi lứa
Núi đâu có thấp phải nên đôi
Mùa Thu Buồn
Thu về cảnh sắc lá vàng rơi
Ngắm cảnh trời mây tìm đôi bạn
Cảnh người vắng bóng sao vui được
Uyên ương không thành thấy buồn ghê
CẦU VỒNG
Nắng mưa xen lẫn đợi chờ
Cầu vồng nhiều sắc bắt đầu hiện ra
Bao nhiêu ấp ủ lâu nay
Hiện ra trước măt soi hình ngẩn ngơ
Thẫn thờ đi giữa trời mưa
Lặng thầm tiếp bước hoang mang tháng ngày
Mưa thì đã dứt từ lâu
Xa em anh thấy cầu vồng còn đâu
TRANH
Non xanh nước biếc kiếm tìm mãi
Bức tranh đẹp tuyệt chẳng phai màu
Cũng như mối tình chàng thi sĩ
Chỉ biết làm thơ chẳng biết gì
Chẳng biết làm sao để gặp nàng
Ngóng chờ suốt kiếp tâm hồn héo
Bức tranh vẫn đẹp chẳng phai mờ
Thi sĩ cũng sẽ vẫn làm thơ
Chiều Buồn
Nghĩ cảnh chiều hôm buồn rười rượi
Nỗi buôn tâm tư dày vò mãi
Cảm nhận tình yêu qua kẽ mắt
Đã biết lòng tôi như vậy đó
Mà sao em nỡ dẫn lên buồn
Nhưng lại cho ta màu sáng nhạt
Tia sáng mong manh em dành cho
Bóng đêm lan tỏa ánh sáng tắt
NƯỚC
Giọt nước thuần khiết nay mất trong
Giờ này em chẳng thể cùng anh
Đi trên chặng đường còn dang dở
Nước mắt đã đục chẳng ra nguồn
Ta cố nhắm mắt đành cho qua
Nghĩ như mọi chuyện chẳng có gì
Chỉ là một chút tình xao xuyến
Nước đã đục rồi thuần khiết sao
Mất
Mưa dầm rề cuốn trôi bao hi vọng
Niềm vui rập tắt chẳng còn gì
Vì hồi đó đặt quá nhiều hi vọng
Tưởng rằng đã nắm được trong tay
Song cuộc đời tàn nhẫn quá đi thôi
Hi vọng bao nhiêu thất vọng bấy nhiêu
Tôi đã biết chẳng thể vẹn toàn
Ta mất hết ta chẳng còn gì
TÌNH ĐẦU
Măc dù đã biết trong tình yêu
Nỗi buồn hưu quạnh luôn hiện về
Tôi vẫn cứ dại khờ theo đuổi
Đã bao lần gen tuông ngu suẩn
Dù đã biết chẳng phải của mình
Chẳng hiểu sao tôi cứ tin rằng
Tình chúng ta chẳng thể chia lìa
Tự lừa mình để bào chữa cho nàng
Khi tôi nhìn em em nhìn tôi
Ta cứ tưởng tình yêu sắp đến
Nhưng đợi hoài chẳng thấy tình đâu
Mắt cứ trông nhau tim thổn thức
Nhưng chỉ là truyện một con tim
Nửa bên kia thì giả dối lại sao
Đôi mắt sắc nhọn xé lòng ta
Tôi cam tâm chịu một nhát đâm
Nhưng phải là một nhát thật đau
Để một lần chỉ là duy nhất
Được nếm vị đắng trong tình yêu
Nhớ mãi nỗi buồn mối tình đầu
Cô Đơn
Cuộc dời ta trải qua bao gian khó
Chẳng bao giờ có một ngày yên ổn
Như chuyện tình yêu chẳng ngọt bao giờ
Lúc mới ta còn tưởng sẽ khác
Trong bóng tối tôi lặng thầm tưởng nhớ
Tôi yêu nàng nhưng nàng chẳng hiểu đâu
Mọi lời trong tôi như muốn vỡ òa
Nhưng chẳng thể nói ra lúc bấy giờ
Ta đã hiểu mình sẽ phải làm gì
Với tôi giờ còn lại con đường duy nhất
Con đường dài chẳng thấy bóng người qua
Cô đơn một mình mơ tới tương lai
Nỗi Nhớ
Lâu lắm rồi ta chưa gặp nhau
Chẳng bao giờ anh thôi nhớ em
Tim anh hằn lên hình bóng em
Lòng trống rỗng khi thấy thiếu người
Mặt trời le lói đang rực hồng
Máu trong tôi sôi sục nỗi nhớ
Chẳng thể nào tôi quên được nàng
Hình bóng em xuất hiện cả trong mơ
Đêm Buồn
Đêm buồn nghe tiếng gió hiu hiu
Một mình cô quạnh giữa khoảng không
Lại nhớ hương xưa nhành hoa đẹp
Một mình mộng tưởng vờ âu yếm
Cho dù hương vị hoa chẳng có
Chỉ ta còn nhớ vị hương xưa
Chẳng hiểu nhành hoa ai đã hái
Giờ ta chỉ có thân một mình
RẢI RÁC TÂM TRẠNG
Yêu thật nhiều có vô ích chăng
Chẳng biết nên xa hay lại gần
Yêu sâu xắc tình ta thêm đậm
Nếu anh chót yêu em nghĩ sao
Hôm nay cuộc sống như bao ngày
Chỉ một người buồn nhiều tâm trạng
Đành nuốt phiền muộn vào trong lòng
Đi tới tương lai không biết trước
Mùa đông buồn khổ quá đi thôi
Tôi lại nghĩ về một bóng hình
Hình dung ra những luồng ấm áp
Nhưng mùa đông chẳng ấm bao giờ
Tương lai
Ta hôm nay ngày của bây giờ
Nghìn sự phiền muộn đồn lên thân thể
Nhưng hãy để đau khổ qua nhanh tróng
Những ngày sau sẽ có bóng hoàng hôn
Tôi ngày mai ngày tháng của sau này
Dù chẳng ai đoán trước được tương lai
Tôi vẫn tin cuộc đời còn lóe sáng
Để đôi ta hạnh phúc đến mai sau
Hồng Giang
Rập rờn cánh vỗng đu đưa
Ngọn tre lả lướt đợi đàn cò bay
Bãi ngô xanh biếc bên bờ
Biển đông ba lạc đôi ta hẹn hò
Vân nam dòng suối mát trong
đung đưa dòng nước đã về với ta
Sông hồng một dải lụa đào
Phù xa bồi đắp bên bờ xanh tươi
Gió dưa hương lúa ngạt ngào
Cho bao đầm ấm nhà nhà yên vui
Mối tình muôn thủa bao năm
Sánh cùng sông nhị núi nùng lứa duyên